Phóng viên ảnh của tạp chí National Georgraphic đã quá quen với cuộc sống độc thân và tự do tác nghiệp trong nhiều năm bất ngờ gặp một phụ nữ Italy giản dị đã có gia đình trong một lần đi làm phóng sự ảnh về "Những cây cầu ở quận Madison".
Robert Kincaid (Clint Eastwood) là một phóng viên ảnh 52 tuổi của tạp chí nổi tiếng National Geographic. Ông được giao nhiệm vụ đi viết một phóng sự ảnh về những cây cầu có mái che. Một buổi sáng năm 1965, ông đóng cửa căn hộ nhỏ xíu tuềnh toàng của mình ở Bellingham, Washington và lên đường với chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ và vô số những dụng cụ nhiếp ảnh trong chiếc ba lô lủng lẳng trên lưng.
Robert đi về phía Washington 11. Những hồi ức của quá khứ chợt sống dậy trong ông. Vợ ông - bà Marian đã ly dị cách đây 9 năm sau 5 năm chung sống để theo đuổi con đường âm nhạc. Bà cũng không thể chịu đựng nổi ông chồng phóng viên liên tục phải đi xa. Từ đó Robert sống một cuộc sống độc thân và thỏa sức tác nghiệp. Ông có ý định kiếm một con chó làm bạn khi tuổi đã quá già. Đôi khi, mơ ước về một người đàn bà của riêng mình lại nhen nhóm, nhưng ông mau chóng gạt đi.
Tuổi thơ của Robert trôi qua nhọc nhằn. Gia đình quá nghèo, không đủ tiền cho ông đi học đại học. Năm ông 18 tuổi thì người cha qua đời, cuộc sống càng trở nên khốn khó. Robert gia nhập quân ngũ và ở lại đó 4 năm. Trong thời gian này ông được bổ nhiệm làm phụ tá nhiếp ảnh, niềm đam mê nhiếp ảnh dần dần ngấm vào máu và theo ông suốt cuộc đời.
Robert lái xe hướng về phía quận Madison. Người ở trạm xăng Texaco cho biết, ở đây có tất cả 7 cây cầu có mái che mà ông muốn tìm. Robert dễ dàng tìm thấy sáu cây cầu và chọn góc độ để chụp, nhưng cây cầu cuối cùng tên là Roseman thì ông tìm không thấy. Bất chợt ông thấy một hộp thư có dòng chữ “Richard Johnson, RR2” và bắt gặp một người đàn bà đang ngồi trên hiên một ngôi nhà. Người đàn bà giản dị ngay lập tức làm cho ông có cảm tình ấy tên là Francesca (Meryl Streep).
Francesca là người phụ nữ Italy đã có chồng là Richard, họ kết hôn năm bà 25 tuổi khi đang dạy ở một trường nữ tư thục, còn ông lúc này đang tại ngũ. Quận Madison trở thành nơi cư ngụ vĩnh viễn của bà từ đó. Francesca bằng lòng với cuộc sống an phận thủ thường, với người chồng bình dị và hai đứa con - Michael và Carolyn.
Lúc này bà ở nhà một mình vì chồng và các con đi dự hội chợ tại Illinoir trong 4 ngày. Sự xuất hiện của Robert làm gợn sóng cuộc sống vốn phẳng lặng đã bao nhiêu năm của Francesca. Ông thức dậy trong bà những xúc cảm yêu thương mãnh liệt. Bà giúp ông tìm cây cầu Roseman và tiếp đãi ông một cách ân cần. Tình cảm đến âm thầm mà ào ạt trong hai trái tim tưởng như đã ngủ quên.
Francesca bỗng chốc trở thành cô gái trẻ trung e thẹn và thích làm dáng. Robert mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Thời gian gần gũi bên nhau chỉ vỏn vẹn 24 giờ đã làm cho họ có những đồng cảm về tâm hồn và những cảm xúc không cưỡng lại được.
Khi Robert rời đi, dường như có một sức mạnh vô hình thôi thúc Francesca lấy xe đi ra cây cầu Roseman và để lại cho ông một mảnh giấy có lời nhắn ở đó. Ngày hôm sau, Robert quay lại say sưa chụp ảnh cây cầu và bắt gặp mẩu giấy “Nếu ông muốn một bữa ăn tối khác vào giờ khi các con bướm đêm cất cánh, tối nay hãy đến sau khi xong việc, bất cứ lúc nào ông muốn”.
Không cưỡng lại được số phận, họ lại gặp nhau và dành cho nhau những giờ phút thật lãng mạn. Francesca bắt đầu đứng trước sự lựa chọn định mệnh: ở lại chờ chồng con và tiếp tục cuộc sống bình lặng suốt mấy chục năm qua hay chạy theo tiếng gọi tha thiết của tình yêu? Hình ảnh kịch tính nhất trong sự đấu tranh nội tâm quyết liệt của Francesca là hình ảnh bà ngồi trong chiếc xe do chồng lái sau xe Robert trong cơn mưa đêm.
Hai xe cùng dừng lại trước đèn đỏ. Những ngón tay của Francesca bấu chặt vào cửa xe trong sự giằng xé tột độ. Chỉ cần một hành động mở cửa xe là bà có thể ào đến với người đàn ông trong chiếc xe phía trước. Cuối cùng thì bổn phận với chồng con đã chiến thắng bản năng và khao khát hạnh phúc trong bà.
Robert tiếp tục đi trên con đường của ông, trong tim vẫn mang nặng tình yêu với Francesca. Về phần bà, sau khi chồng qua đời, bà mới tìm cách liên lạc với ông nhưng không được. Bà vẫn thường xuyên đến cây cầu Roseman và nâng niu những kỷ niệm về ông. Một ngày đầu năm 1982, bà nhận được một gói hàng do hãng luật ở Seattle gửi, gồm lá thư và những kỷ vật của hai người. Sau này trước khi mất, Francesca chỉ có một tâm nguyện duy nhất – được hỏa táng và rải tro xuống cây cầu Roseman.
TRAILER