IMDb : 7.2/10
"Shame": Bộ phim trần trụi về thế giới người lớn
Shame, đạo diễn đã khéo léo tạc nên một cậu chuyện về bệnh nghiện tình dục một cách nhẹ nhàng và sâu lắng.
Con người thường tin rằng “Điều gì không đi theo số đông, đó là sự bất thường”, dẫn đến các chuyện đi chệch quỹ đạo phải khiến con người ta trốn tránh trong mặc cảm, sầu não trong sự hổ thẹn về bản thân. Đặc biệt với những vấn đề nhạy cảm như giới tính, tình dục, cai nghiện, đĩ điếm…lại càng là vấn đề nóng bỏng mà số đông bàn tán. Và trong Shame, đạo diễn đã khéo léo tạc nên một cậu chuyện về bệnh nghiện tình dục một cách nhẹ nhàng và sâu lắng.
Đến đây thì khỏi bàn cãi, cảnh nóng sẽ chiếm 1/3 nội dung của phim rồi. Đề cập trước để mấy bạn dưới 16 tuổi suy nghĩ trước khi đọc tiếp.
Theo tiêu chí “Tình dục chỉ làm chứ không có nói”, bộ phim đa số rất ít lời thoại, hoặc thậm chí cả phân đoạn 10 phút cũng không nghe được nhân vật cất tiếng, vì phần lớn dục vọng, ham muốn, đau khổ, tủi nhục đều được truyền tải một cách hoàn hảo bằng ánh mắt, cái nhấp môi, cử chỉ của các diễn viên..
Mở màn là cảnh nam chính bán khoả thân đầy quyến rũ trên chiếc giường tận 8 phút, một mình, trơ trọi, cô đơn vô chừng, anh không nói gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó. Trong chốc lát, người xem phim hẳn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sẽ nhận ra được đôi mắt như đang có chuyện gì muốn chia sẻ nhưng môi không thể nói nên lời. Song song, đạo diễn lại đưa ta vào câu chuyện đời anh bằng những cuộc tình một đêm trên bàn nhậu, hoặc thậm chí với cả gái điếm. Lại có cảnh Bradon vào phòng vệ sinh của công ty, rồi chuyển cảnh, khiến mình không biết được anh ta cần “tự giải quyết” hay chỉ đơn giản là đi vệ sinh.
Bradon là người đàn ông thành đạt, nhưng nội tâm lại phức tạp vô cùng, mối quan hệ của anh chỉ có ông bạn cấp trên, cô em gái bướng bỉnh, và những người bạn tình trên mạng, và thậm chí những mối quan hệ tưởng chừng như mật thiết đó nhưng chưa bao giờ bước vào được thế giới của anh. Cho đến một hôm, anh cố gắng quyến rũ một người đồng nghiệp; song, lại bị cô ta cuốn hút bới cá tính khá mạnh mẽ và tin vào tình yêu tuyệt đối. Những tưởng đây sẽ là nhân vật mấu chốt có thể đưa anh ra khỏi guồng sống “mây mưa” như các bộ phim khác; rốt cuộc, Bradon vẫn không thể nào thoát khỏi guồng quay của dục tính trong mình thông qua cảnh làm tình thất bại của cả hai.
Làm tình với người mình yêu, chính là sự giao nhau của hai thế giới, là thăng hoa của xúc cảm, là yêu chiều, là tin tưởng. Thông qua sự giao hợp, bạn có thể biết được người đó đang xem bạn là người yêu hay chỉ là nơi trút ra con quái vật trong lòng mình. Với Bradon, làm tình tiên quyết chỉ là để thỏa mãn cơn nghiện dục trong thể xác mình, vì yêu cô ấy quá chân thành, nên anh tôn trọng và không muốn cô ấy là nơi trút thứ dơ bẩn trong người anh. Để rồi anh ngưng lại, rồi trút tất cả sinh lực, nỗi hận, nỗi đau, nỗi nhục, nỗi mất mát của mình vào một cô điếm sau đó. Bradon như cách xa với cả nghìn người ngoài kia hơn cả ngàn dặm nhìn thấy được, hơn cả ngày mà anh có thể trị được cơn bệnh trong mình. Bradon rất cô đơn, dù có yêu thương ai nhiều đến đâu, cũng thấy cô đơn.
Bạn sẽ tìm thấy để khiến một con nghiện tội nghiệp cai đi dục vọng khó khăn hơn là điều anh tưởng trong nửa đoạn còn lại. Anh cố gắng đốt hết những cuốn tạp chí Playboy, đập phá những thước phim đen từng được xem như kho báu của riêng mình, lột trần cả cơ thể để đối diện với tất cả thế giới ngoài kia, nhưng chưa từng một người nào bên cạnh anh hỏi han, chưa từng có người chạm được vào trái tim cô đơn của anh trong bốn góc tường. Ít nhất từng có một người, nhưng đó chỉ là tình yêu phút chốc, cảm giác phút chốc đó có lẽ không đủ lớn để giúp anh vượt qua cơn nghiện tình dục đã theo anh đằng ấy năm. Để rồi sự bất lực tột độ của anh đẩy anh vào quán bar đồng tính nhằm thỏa mãn mà vẫn không đủ đến nỗi anh phải đi vào cuộc vui tay ba. Khi cơn nghiện qua đi, anh phát hiện tay mình đẫm máu của người em gái bướng bỉnh, nước mắt anh hòa vào màn mưa cũng như một lời kết cho những người như anh. Vẫn mãi không được chấp nhận, vẫn mãi không thể nào bước ra khỏi cái vòng lẩn quẩn nếu như con người cứ kì thị, xa lánh, đào bới, trách móc, thay vì giúp đỡ, thông cảm, và cố gắng chịu tìm hiểu họ, cùng họ vượt qua. Cô đồng nghiệp, người lãnh đạo cấp trên, người em bướng bĩnh của Bradon dù yêu thương, thân thiết mà lại chẳng khác gì người dưng ngoài kia, chỉ mắng mỏ, bất lực và rời bỏ anh.
Bộ phim truyền tải tất cả ý nghĩa thông qua hành động, ánh mắt chứ không dùng quá nhiều câu từ trau chuốt và chỉ dành cho những khán giả chịu khó xem vì nhịp phim chậm. Với những thước phim lồng ghép có đôi phần đứt đoạn, khiến người xem phải thật sự tập trung và chịu lắng nghe xem phim muốn đề cập đến vấn đề gì vì cơ bản “căn bệnh nghiện tình dục” của Bradon hoàn toàn không được để cập theo “lời phán của bác sĩ” hoặc “lời chửi bới của một nhân vật nào đó”. Mọi thứ trong phim phải được cảm bằng tim và thụ bằng trí óc. Kết lại, mình đánh giá đây là loại phim rất kén người xem, đặc biệt các bạn đam mê các thể loại lãng mạn, Hàn Quốc, hành động cảm giác mạnh thì nên tránh xa.