Bộ phim Scent of a woman được chuyển thể từ tiểu thuyết của Giovanni Arpino (và dựa theo bộ phim cùng tên của Dino Risi sản xuất năm 1974), do Martin Brest làm đạo diễn, có diễn viên gạo cội Al Pacino cùng Chris O'Donnell khi anh còn rất trẻ thủ vai chính. Bộ phim được đề cử 4 giải Oscar vào năm 1993.
Đây là một bộ phim tuyệt vời, khắc họa đậm nét những điểm tương phản trong tính cách của một người đàn ông, đại tá về hưu Frank Slade, rất chính trực, với nhiều giằng xé trong nội tâm nhưng lại chỉ bộc lộ những chán chường bất mãn ra bên ngoài. Al Pacino đã thể hiện kiệt xuất vai diễn này, thật xứng với tượng vàng Oscar năm 1993, tượng vàng đầu tiên và duy nhất của ông cho tới thời điểm này.
Còn Chris O'Donnell trong vai cậu học sinh trung học Charlie Simms lại dễ khiến người xem có cảm tình ngay lập tức bởi sự trẻ trung đầy học thức, khôi ngô tuấn tú, được giáo dục đến nơi đến chốn nhưng vẫn còn nguyên vẻ rụt rè đáng yêu của một cậu học trò nghèo. Và trên hết mọi người sẽ luôn nhớ đến sự tuyệt đối trung thành của anh với những gì bản thân anh cho là đúng, mặc cho những người xung quanh có hành động khác, khuyên bảo anh đi theo con đường khác và thậm chí gây áp lực bắt anh phản bội lại chính bản thân mình.
Nhưng có một chi tiết trong phim khi miêu tả mùi hương của người phụ nữ đã khiến bộ phim trở nên độc nhất vô nhị về sự tinh tế và nữ tính, với những người luôn muốn hướng tới những vẻ đẹp thật sự họ thường đòi hỏi sắc phải đi đôi với hương.
Đại tá Frank bị mù nên ông rất nhạy cảm với những mùi hương. Ông nhận ra ngay lập tức mùi hương êm dịu và đầy quyến rũ của người con gái xinh đẹp ngồi bàn bên cạnh, lúc ông và Charlie đang ăn tối trong một nhà hàng sang trọng. Khi biết cô đang ngồi một mình, không bỏ lỡ cơ hội, ông lập tức quyết đoán nhưng cũng rất lịch sự và ga lăng đến bên người con gái đẹp đó, trong khi Charlie dễ thương đi bên cạnh ông vẫn còn đang rụt rè và bối rối.
Có thể nói đó là đoạn phim mà dù xem bao nhiêu lần bạn cũng sẽ không thấy chán và trong lòng thầm cảm ơn đạo diễn về những chi tiết nhỏ nhưng được trau truốt kỹ lưỡng nên đẹp khôn tả. Sự e lệ ngoan ngoãn đoan trang của cô gái trong chiếc đầm đen mặc buổi tối, bờ vai thanh tú trắng ngần, mái tóc nâu nhạt được bới cao quý phái nhưng vẫn còn vương vài sợi nên thơ trên trán, tên cô gái cũng là Donna, mùi hương của xà bông thơm nổi tiếng, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, điệu cười khúc khích dễ thương đến nỗi đại tá Frank phải thốt lên "beautiful laugh", đoạn hội thoại chỉ ngắn có vài câu nhưng đầy cuốn hút, và cuối cùng là điệu nhảy Tango làm say mê lòng người.
Đại tá Frank như biến thành người khác trên sàn nhảy, hoàn toàn chủ động, dẫn dắt người đẹp thật điêu luyện và say sưa. Thiếu nữ xinh đẹp lúc đầu còn ngập ngừng vì chưa quen bước nhảy, nhưng rồi cô hoàn toàn bị cuốn theo điệu nhạc, trong vòng tay vững chắc mà tha thiết của Frank. Trên gương mặt cô giờ đây chỉ ngự trị một nụ cười vui thích và bị mê hoặc. Charlie nhìn theo hai người, mỉm cười vừa ngạc nhiên vừa ấm áp mỗi khi đại tá Frank biểu diễn thành công một động tác khó cùng người đẹp. Bạn sẽ không thể nào quên nụ cười dễ thương của anh ấy, vì nó xuất hiện bất chợt theo bản năng, anh vui niềm vui của đại tá, nên nụ cười ấy vừa ngây thơ vừa thân thiện, sáng bừng trên gương mặt tuấn tú. Người có nụ cười như thế chỉ có thể là người vô cùng nhân hậu.
Thời gian trôi đi luôn quá nhanh với những gì đẹp như mơ. Khi điệu Tango vừa kết thúc và Michael (người yêu hay chồng của cô gái) đến và đưa cô ấy đi, nhanh như một cơn gió, là khi đại tá Frank và Charlie tỉnh giấc mơ, tiu nghỉu buồn thiu. Lúc đó bạn sẽ phải liên tưởng ngay đến thực tế cuộc sống thường ngày. Những phút giây mộng mơ luôn tuyệt đẹp nhưng cũng luôn quá ngắn, trong khi đời sống tẻ nhạt hàng ngày lại luôn quá dài, đến nỗi nó cứ lấn át và dập tắt nhanh chóng những giấc mơ, như Michael đến và mang Donna xinh đẹp đi theo, vội vã, mặc cho cô cứ ngoái đầu lưu luyến chào hai người bạn tốt mới quen, để lại sự ngẩn ngơ tiếc nuối trên gương mặt đại tá Frank và Charlie, và cả trên gương mặt của người xem.
Tuy vậy, hương vị ngọt ngào của giấc mơ vẫn còn đó và sẽ không bao giờ phai, đúng như câu nói mà đại tá Frank đã nói với Donna khi ông và Charlie vừa sang làm quen với người đẹp.
Một số người đã sống cả một đời người chỉ trong vài phút.
TRAILER